Đường đến trường của học sinh vùng cao*ở Cao nguyên Dào San (Lai Châu). "Vắt quần lên vai thế này cho khỏi ướt!"
[img]

[/img]
Một em học sinh ở Loóng Luông - Sơn La nói rất hồn nhiên: "Đi học mà bụng đói cồn cào, con chữ thầy cô cho nó cứ nhày múa rồi chạy ra khỏi đầu lúc nào không biết"
Trong khi trẻ em thành phố được bố mẹ sắm cho những đôi dép đẹp đến trường, thì trẻ em huyện Mường Nhé (Điện Biên)
đến trường trên những đôi chân đất
Tuy không có cờ hoa, có tiếng trống trường, nhưng các em vẫn đón khai giảng như nhiều bạn nhỏ trên cả nước!

==================================
Một số hình ảnh mới nhất được đăng trên báo Giáo dục Việt Nam, khi các phóng viên lên thăm và hỗ trợ cho các em.
Những đứa trẻ này, rất thích được sờ mó kỹ càng những chiếc ô tô, bởi đơn giản là chúng chưa bao giờ được ngồi lên “cỗ xe biết đi đó”. Hàng ngày, nhiều học sinh lớp 1 đến lớp 9, phải cuốc bộ từ 3 đến 5km đường đèo dốc đến trường.
Một tuần trước, sau chuyến đi, ông Trần Đăng Tuấn đã gửi 9.000.000đ lên, nhờ vậy mà mỗi tuần học sinh có vài bữa thịt (mỗi em được 3 miếng thịt mỡ). Hôm nay, 10 kg thịt, giò, chả được Báo điện tử Giáo dục Việt Nam nấu sẵn mang lên, đã được các em ăn hết veo sau 20 phút.
“Trâu thể. Trâu thể (nghĩa là ăn no – tiếng H’Mông). Chưa bao giờ cháu được ăn no và ngon như hôm nay, vì cháu được ăn những 10 miếng thịt” – các cô bé cậu bé này đã nói như vậy sau bữa ăn.
[/img]http://giaoduc.net.vn/Uploaded/ducgiang/2011_10_04/anh6b.JPG[/img]
Cô bé này chỉ dám cắn nửa miếng thịt. Dù hôm nay nhiều thức ăn, nhưng những đồ ăn “quý giá như thế này” phải cắn từng miếng nhỏ - chắc hẳn cô bé đang nghĩ vậy.
“Giá bữa nào cũng có giò, có thịt, dù chỉ là 1 miếng…”
Vẫn biết, đưa máy lên chụp những cảnh này, có thể hơi bất nhẫn với các em học sinh, nhưng chúng tôi vẫn quyết định đăng tải, vì muốn gửi đi một thông điệp quan trọng hơn: Tình cảnh của các em gợi nhớ câu chuyện đau lòng “Một bữa no” của nhà văn Nam Cao. Bao giờ các em học sinh ở những vùng nghèo khó mới thôi ước mơ được ăn một miếng thịt mỗi bữa cơm? Những tấm ảnh này bao giờ mới lay động được tình tương thân tương ái của bao người khác trong xã hội?
Bao nhiêu năm nay, cái bếp này chỉ có 2 cái ấm đun nước, 2 cái nồi, bởi vì mỗi bữa ăn của các em chỉ có cơm và 1 món ăn đó là canh suông, thì cần gì nhiều nồi. Có những học sinh chỉ được bố mẹ cho 5.000đ tiền ăn trong 1 tuần, nhưng như thế vẫn còn hơn một số điểm trường trong huyện, các em chỉ có gạo mang đi. Không có tiền mua thức ăn, các em phải hái rau, măng rừng làm canh “không người lái”: Không mỡ, không mì chính.
(Ảnh 20/22)
Một cô giáo nhắn nhủ rằng: “Nhà báo chụp đi, tôi muốn ông Trần Đăng Tuấn xem thêm những tấm hình này, để hành trình nâng bước đến trường của ông và Báo điện tử Giáo dục Việt Nam sẽ còn dài mãi
Nhìn bức ảnh đã trở nên hiện tượng bình thường ở các thành phố lớn này: Phụ huynh đưa con đi học bằng xế hộp bạc tỉ, liệu bao nhiêu người trong chúng ta xót xa nhớ đến cái nồi canh suông – thức ăn duy nhất của biết bao “mầm non đất nước” - ở nơi miền cao heo hút Suối Giàng?