Xem bài viết riêng lẻ
  #10  
Cũ 01-06-2012, 07:52 PM
dogothanhhien dogothanhhien đang online
Senior Member
 
Tham gia ngày: May 2012
Bài gửi: 1.112
Mặc định

Hệ thống quảng cáo SangNhuong.com

Nó có thói quen uống cà phê buổi sáng. Thói quen ngắm những giọt cà phê đen, đắng nhưng thơm nồng đọng lại trên chiếc thìa màu trắng bạc. Lanh canh, tiếng thìa chạm vào đáy cốc làm nó bừng tỉnh. Những phút ưu tư luôn chỉ được có trong khoảnh khắc! 7h rưỡi sáng, mùa hè cũng như mùa đông, khi ánh sáng không còn chớm nhẹ mà trở nên gay gắt hơn một chút là đến lúc chen chân vào cuộc sống bon chen ngoài kia. Đứng dậy khỏi bàn ăn, dắt xe ra và hòa vào dòng người đông đúc...

.....

Rất nhiều lần anh gặng hỏi khi thấy nó uống cafe đen ko đường, ko sữa cũng chẳng đá. Nó ko trả lời, chỉ khẽ lắc đầu rồi mỉm cười...! Mỗi khi buồn, nó hay gọi cafe đen ko đường vì nó muốn so sánh và cảm nhận giữa hai vị đắng, vị đắng cafe và vị đắng đời!

Năm năm…Khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng không quá ngắn đối với một đời người. Năm năm, tính từ câu nói: “Dù không đến được với nhau nhưng ta làm bạn nhé” - giọng anh lịch sự, nhưng cũng đầy cảm xúc. Và nhớ lại cái cảm giác nó cố gắng để không thốt ra câu nói : “Không anh ạ, em không muốn gặp lại anh nữa và không muốn làm bạn với anh, vì dù sao em cũng có quyền chọn lựa bạn cho mình”.

Nghĩ đến đây nó bật cười vì sự mỉa mai của hoàn cảnh ấy. Đối với nó tình bạn cũng là một điều thiêng liêng không kém gì tình yêu, hay là vì, nó không muốn gặp lại anh để tránh cho mình khỏi một sự tổn thương? Bỗng dưng, cổ họng nó đắng ngắt dù ko uống cafe.

Ngoài hiên lá rơi xào xạc bên thềm...

Trả lời với trích dẫn